Em về Điện Biên bao giờ,
Mà khoe sắc trắng giữa tờ mờ sương.
Nhìn em trắng xóa bên đường,
Nụ cười e ấp mà vương tơ lòng.
Dù cho nắng táp bão giông,
Mà em vẫn vững giữa đồng bao la.
Mỗi khi chiều xuống nắng tà,
Em nghiêng trước gió miệng xinh mắt cười.
Em là Ban trắng người ơi,
Anh là lữ khách duyên trời anh qua.
Ban em con gái thật thà,
Sắc hoa trắng nõn như là bông mây.
Anh nhìn say đắm ngất ngây,
Em ơi có biết nơi này lòng Anh.
Hỡi em ban trắng xinh xinh
Có nghe anh muốn ngỏ tình em không?
Em về trời hết bão giông,
Đem về Tây Bắc trời hong nắng vàng.
Em về vừa lúc mùa sang,
Bà con dân bản hát vang hội mùa.
Người thì đi lễ đi chùa,
Gái trai nô nức cũng mùa tìm duyên.
Em là cô gái chính chuyên,
Nguyện đời nguyện kiếp làm duyên với chàng.
Em về với xóm với làng,
Với cha với mẹ với chàng em yêu.
Đời em nào ước chi nhiều,
Cùng anh sánh bước chiều chiều hoàng hôn.
Anh ơi năm mới càng xinh,
Em đi khắp chốn bóng hình nước non.
Dù cho sông cạn đá mòn,
Nhưng Ban em vẫn sắt son một lòng.
Cho chọn hai chữ thủy chung,
Một đời nên chữ vợ chồng với Anh!!
Họ và tên: Đỗ Đức Duy.
Phòng Ban: giám sát Lễ Tân
Đơn vị: Khách sạn Mường Thanh Grand Tuyên Quang.
BBT báo Nhà Mường
Một bài thơ rất ý nghĩa.
Đọc bài của bạn xong có cảm nhận về một vùng đất tươi đẹp, trìu mến, thân thiện, nơi có những con người giản dị, gần gũi và thủy chung.
Đã đi du lịch qua Điện Biên miền Ban trắng và cảm ơn bạn đã cho mình nhớ lại những khoảnh khắc tuyệt vời ấy.
<3